Đàn ông và cú ngã tuổi 30: Từng sa lầy vì cờ bạc, tôi đã mất gần như tất cả
Tôi từng nghĩ mình là một người đàn ông biết cố gắng.
Sau khi tốt nghiệp THPT, tôi tiếp tục học đại học như bao người khác. Gia đình không khá giả, nên từ năm nhất tôi đã vừa học vừa đi làm thêm. Công việc đầu tiên – cũng là công việc tôi gắn bó suốt 4 năm đại học – là phục vụ bưng bê tại một nhà hàng nhỏ. Ngày đi học, tối đi làm, có hôm đứng phục vụ tới 11 giờ đêm rồi về lại lật sách ôn thi.
Tôi không giỏi giang hơn ai, nhưng tôi biết: nếu không tự thân nỗ lực, chẳng ai giúp tôi được cả. Số tiền kiếm được tuy không nhiều, nhưng tôi tự lo học phí, chi tiêu cá nhân và còn có thể phụ giúp cha mẹ chút đỉnh. Lúc đó tôi tự hào, vì dù chật vật, tôi không phải phụ thuộc ai.
Sau khi ra trường, tôi nghỉ làm nhà hàng, xin vào một công ty logistics gần nhà. Công việc ổn định, thu nhập vừa đủ sống. Tôi lập gia đình, có một vợ hiền, một đứa con nhỏ đáng yêu. Những tưởng mọi thứ đang dần đi đúng hướng.
Nhưng chính lúc ấy, tôi bắt đầu trượt dài.
Ban đầu chỉ là vài kèo bóng nhỏ với đồng nghiệp cuối tuần cho vui. Rồi nhiều dần lên. Càng thua, tôi càng muốn gỡ. Càng gỡ, càng lún sâu. Từ bóng đá, tôi dính thêm cả vào lô đề, rồi cờ bạc online. Lúc nhận lương, chỉ trong vài ngày đã bay sạch. Nhiều tháng, tôi phải vay nóng để chi tiêu – rồi tiếp tục lấy tiền đó nướng vào trò đỏ đen.
Vợ tôi lúc ấy vừa sinh con thứ hai. Tiền tã sữa, tiền viện, tiền ăn học… chất chồng. Nhưng tôi lúc đó như người mất hồn. Tôi nói dối vợ đủ thứ: lương công ty chậm, gửi về quê cho bố mẹ, làm hỏng xe phải sửa,… đủ lý do để che đi sự thật: tôi không còn kiểm soát được bản thân.
Tôi bắt đầu nợ. Nhiều hơn. Có tháng nợ gấp đôi lương. Bạn bè không ai cho vay nữa. Vợ tôi phát hiện ra – nước mắt em lặng lẽ mà đau hơn trăm lần chửi mắng. Em không bỏ tôi, mà chọn cách im lặng và tự cáng đáng mọi thứ. Nhưng chính điều đó khiến tôi sợ. Sợ bản thân trở thành gánh nặng, sợ mình đang huỷ hoại cả gia đình.
Phải đến năm 30 tuổi, khi con lớn bắt đầu biết hỏi: “Sao bố không đưa con đi chơi?”, khi đứa bé thứ hai gọi “bố” mà tôi chẳng dám nhìn vào mắt, tôi mới giật mình tỉnh lại. Tôi nhìn lại số tiền mình đã đốt – đủ để nuôi cả gia đình 3 năm. Tôi nhìn vào vợ tôi – tiều tụy và lặng lẽ. Tôi nhìn vào gương – thấy một gã đàn ông thua cuộc và hèn nhát.
Tôi quyết định dừng lại. Cắt đứt tất cả liên hệ với những người bạn cũ trong giới cá cược. Xoá app, chặn web, rút hết thẻ ngân hàng khỏi điện thoại. Mỗi ngày tôi đều ghi lại chi tiêu, đặt mục tiêu tiết kiệm, và học cách trân trọng đồng tiền.
Không dễ gì sửa lại cuộc đời sau khi đã vỡ nát một phần. Nhưng ít nhất, tôi đã không để nó tiếp tục trôi đi.
💬
Gửi đến các bạn trẻ – đặc biệt là những người đàn ông đang trong tuổi 20–30:
Cuộc sống có thể mệt mỏi, áp lực, thiếu thốn. Nhưng cờ bạc, cá độ, bóng bánh không bao giờ là lối thoát. Nó chỉ là cái bẫy được gói bằng sự hưng phấn và hứa hẹn ảo tưởng. Một khi đã dính vào, bạn sẽ mất từ từ – đầu tiên là tiền, rồi thời gian, rồi danh dự, rồi cả gia đình.
Nếu bạn đang làm ra ít tiền – không sao cả. Nhưng hãy làm ra bằng công sức thật sự. Hãy cố gắng chậm mà chắc. Không ai đánh giá bạn vì chưa có gì – người ta chỉ đánh giá bạn khi bạn biết mình sai mà vẫn không chịu dừng lại.
Hãy bắt đầu lại, khi còn có thể. Tôi đã 30 tuổi mới tỉnh ra. Bạn còn thời gian hơn tôi – đừng lãng phí nó.