Vợ chồng, nếu còn ở cạnh nhau… thì nên ngẫm điều này.
Một người bạn kể với tôi câu chuyện tưởng chừng rất nhỏ, nhưng lại khiến tôi suy nghĩ mãi.
Hôm đó, vợ anh ấy tháo hai chiếc nhẫn cưới ra để trên bệ cửa sổ – thói quen của cô vì không thích đeo nhẫn thường xuyên. Ai ngờ dì giúp việc khi lau dọn đã tiện tay quét luôn cả hai chiếc nhẫn vào túi rác. Ngày hôm sau, vợ anh mang túi rác đó đi vứt.
Một tuần sau, cô mới sực nhớ đến mấy chiếc nhẫn. Cả hai vội vàng lục tìm thùng rác tiểu khu, nhưng đương nhiên không thể tìm lại được. Hai chiếc nhẫn, một chiếc 26 phân, một chiếc 50 phân – tổng cộng hơn 100 triệu đồng. Vợ anh hoang mang đến phát cáu.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ là… anh không hề nổi giận.
– “Em không thích đeo, lỡ mất thì thôi, có sao đâu,” anh nói nhẹ nhàng.
Cô sững sờ:
– “Sao anh không trách em?”
Và rồi, cô kể:
– “Ngày trước, mẹ em chỉ làm rơi một cái chén thôi là bị cha em mắng tới tấp. Chén đắt tiền, nên đụng vào là bị la.”
Chính trong khoảnh khắc đó, anh bạn tôi mới nhận ra:
Có những người, cả tuổi thơ chỉ gắn với việc bị trách mắng mỗi khi làm hỏng một món đồ. Và rồi, họ lớn lên trong tâm thế sợ sai, sợ làm hỏng thứ gì đó – bởi đi kèm theo là cảm giác mình “đáng trách”.
Còn với anh, khi còn nhỏ, nếu làm bể ly, vỡ tô… cha mẹ anh chưa từng la mắng. Ngày anh vô ý đá bóng vỡ kính nhà hàng xóm, cha mẹ chỉ bảo:
– “Lỡ rồi thì qua xin lỗi, đền bù cho người ta.”
Không một lời nặng nhẹ.
Ngày mẹ anh làm đổ đồ ăn vì tay bị bỏng dầu, cha anh không cáu giận, chỉ vội chạy đi lấy thuốc bôi bỏng.
Từ đó, anh hiểu ra:
Thái độ trong gia đình, cách cha mẹ ứng xử với nhau và với con cái – chính là “trường học đầu tiên” dạy một đứa trẻ biết cách yêu thương, thấu hiểu, và sống bao dung.
Và sau này khi trưởng thành, đứa trẻ ấy cũng sẽ dùng chính cách đã được học để đối xử với bạn đời, với con cái của mình.
Một gia đình đầy yêu thương không phải là nơi không bao giờ có mất mát. Mà là nơi, khi có chuyện xảy ra – người ta chọn giữ lòng, chứ không phải giữ của.
Vợ chồng sống với nhau lâu dài, không tránh khỏi những lần mất mát: cái chén rơi, chiếc điện thoại vỡ, vài trăm nghìn tiêu hụt… Nhưng nếu vì vậy mà dằn vặt nhau, chì chiết nhau, làm tổn thương nhau, thì cái mất không còn là đồ vật – mà là niềm tin, lòng tôn trọng, và sự bình yên trong hôn nhân.
Một món đồ có thể mất vài trăm ngàn để sửa.
Nhưng một mối quan hệ rạn nứt, một trái tim tổn thương – có khi phải mất cả đời để hàn gắn, nếu còn kịp.
Cho nên… hãy chọn giữ nhau thay vì giữ của.
Vì điều quý nhất trong một mái nhà – không phải là đồ đạc, mà là người đang sống cùng mình trong đó.