30 tuổi, bắt đầu lại từ số 0: Có muộn không?
30 tuổi – cái tuổi mà người ta thường mặc định là phải “ổn định”: sự nghiệp vững vàng, thu nhập đủ sống tốt, thậm chí đã có nhà, có xe, có vợ, có con. Nhưng còn tôi, ở tuổi 30, vẫn đang loay hoay bắt đầu lại từ con số 0.
Tôi từng có công việc ổn định – hay ít nhất là theo định nghĩa của người ngoài. Một công ty lớn, mức lương khá, mỗi tháng đều đặn nhận lương. Nhưng rồi càng làm, tôi càng thấy mình đang sống cuộc đời của người khác. Tôi gồng mình làm những điều không thích, cười gượng với những điều trái ý, và thậm chí thức dậy mỗi sáng với cảm giác “sống chỉ để chờ hết tuần”. Tôi dần nhận ra: đó không phải là cuộc sống mình mong muốn.
Thế là tôi nghỉ việc.
Một quyết định liều lĩnh, đặc biệt khi bạn đã 30. Không còn sự háo hức của tuổi đôi mươi, cũng chẳng có sự liều lĩnh bất cần như lúc mới ra trường. Tôi biết rủi ro, tôi sợ thất bại, nhưng tôi không muốn sống thêm 5 năm, 10 năm nữa chỉ để giữ lấy cái gọi là “ổn định” trong khi bên trong thì trống rỗng.
Thời gian đầu thất nghiệp, tôi sốc. Bạn bè cùng tuổi – người đang du lịch châu Âu với vợ con, người vừa lên chức quản lý – còn tôi thì ngồi gõ đơn xin việc với CV “nghỉ ngang”. Tôi thấy mình thua kém, thấy mình lạc hậu giữa guồng quay không chờ ai.
Nhưng rồi, tôi chậm lại.
Tôi học lại kỹ năng mới. Những thứ mình từng bỏ quên như viết lách, thiết kế cơ bản, marketing online – tôi bắt đầu từ đầu. Không ai dạy, tôi tự mày mò, xem từng video, đọc từng bài blog. Tôi bắt đầu nhận vài việc freelance nhỏ. Lúc đầu thu nhập chẳng đáng là bao, nhưng tôi thấy vui. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy mình thực sự đang làm điều mình muốn.
Tôi viết blog, chia sẻ về cuộc sống đàn ông tuổi 30 – những nỗi sợ, áp lực, và cả những hy vọng. Tôi không phải chuyên gia, nhưng tôi biết có rất nhiều người như tôi – đang cảm thấy “sai đường” nhưng không dám quay đầu.
Và tôi nhận ra: 30 tuổi không phải là quá muộn để bắt đầu lại.
Sự thật là chẳng có “tuổi đúng” nào cho một khởi đầu mới. Có người 22 tuổi đã ổn định, có người 35 mới tìm thấy điều mình muốn. Cuộc sống không phải là cuộc đua, mà là hành trình cá nhân – mỗi người có nhịp sống riêng, bài học riêng.
Tôi vẫn chưa thành công – ít nhất là theo tiêu chuẩn xã hội. Nhưng tôi đang sống thật với chính mình, từng bước một. Mỗi ngày tôi đều học được điều gì đó mới. Mỗi bước đi tuy chậm, nhưng có ý nghĩa.
Nếu bạn cũng đang ở tuổi 30, hoặc thậm chí hơn, và cảm thấy mình cần bắt đầu lại – thì tôi chỉ muốn nói rằng: không muộn đâu. Muộn là khi bạn từ chối thay đổi dù đã nhận ra mình không hạnh phúc.
Chỉ cần còn muốn bước tiếp, thì mọi sự bắt đầu đều đáng giá.
Nếu bạn thấy bài viết này đồng cảm, hãy chia sẻ cùng ai đó đang cần. Bởi biết đâu, chỉ một câu chuyện như thế này thôi cũng có thể giúp một người vượt qua giai đoạn bấp bênh nhất của họ.